Tối hôm kia, nhận được message của Tiết Thu, báo tin buồn là nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển mới qua đời. Tiết thu là một trong những học trò cưng của thầy mình nên đây cũng là lúc báo Việt Luận đăng lên bài viết về MC Tiết Thu và có đề cập đến tình cảm thầy trò đáng quý với những kỷ niệm dễ thương của thời học trò.
Sáng ni, Melbourne đang vào thu, không gian và thời gian nhẹ nhàng quyện vào nhau như muốn nói đôi lời tiễn đưa người. Một cảm giác trống trải mất mát trải rộng trên bàn giấy, rồi đi nhẹ vào hồn tôi vào lúc “mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.”
Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa. Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ. Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
Sáng nay buồn muốn khóc, dù cho đó là một người mình chưa gặp bao giờ, tôi mở nhạc ra nghe, biết đâu đây cũng cũng trong tâm trạng thiết tha của thu Melbourne muốn được “dâng người một đóa đẫm tương tư.”
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư. Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió. Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Khi nghe giọng ca bài hát Thu Hát Cho Người của cố nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển… trong cái post sáng nay của chị bạn Như Hoa Ấu Tím post lên FB của chị, với nỗi buồn biền biệt khi mùa thu chưa ghé đến Cali mà người nhạc sĩ tài hoa đã từ biệt ra đi. Chị viết: “Chưa vào thu mà ‘dòng sông đã đưa người đi biền biệt,’ chia tay người nhạc sĩ tôi đã thích những nốt nhạc ông viết”. Không biết cô ca sĩ nào mà hát hay vậy, giọng ca ngọt ngào, nhẹ nhàng như mùa thu, nhưng mang mác nỗi buồn khi ‘một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.’”
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.
Dù không gian phân tán chia cách mỗi người mỗi ngã, nhưng bước chân ra đi của cố nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển mang đến một tâm trạng u buồn chung, có lẽ cũng vì trong tâm thức có chung một thân phận “Thu Hát Cho Người.”
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người. Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi. Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi. Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người. Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu...ơi!